Từ”thờ ơ” chắc giờ vẫn được mọi ngừ xài nhiều, dẫy còn từ “hờn” với “phân bì” thì sao hẻ. Tui cũng đâu có xài lâu lắm rầu nhưng những từ ngữ mà tui đã bị ám trong quá khứ thì lâu lâu nó lại lé loi ra, mà nhiều khi cũng cần cái hòn cảnh gợi nhớ ra nữa (hòn hay hòang ta?). Tui hình như có sở thích sy ngẫm về từ ngữ, lâu lâu tui phát hiện ra cái hay ho ở 1 số từ ngữ tui dzui lắm
Ví dụ như ngày xưa, tui dzác cái thân ẻo lả của mình đi quýnh lộn thì thường 2 thằng đét có thằng nào quýnh trước mà cứ la vào mặt nhau là câu “thằng nào đụng chước làm cha”, tui chắc chắn là tụi tui kiu “đụng chước” chớ hông phải “đụng trước”, nhìu lời dẫy thâu chớ ai nghe chả hiểu. Cái câu “thằng nào đụng chước làm cha” đó tui dịch luôn cho ai còn băng khờ-oăng-oẳng là “ngon mày quýnh trước đi” “thách mày chơi tao trước”, kiểu kiểu như thớ
Giờ nói về cái “hờn”.
Tui ngầu ngẫm nghĩ lại hình như tui tự nhiên hay hờn lẫy với ngừ thân của mình, ý là tui nghĩ họ phải chìu tui, thương tui, để ý tấi tui chớ nếu mà hông là tui hờn. Chẳng hạn như xưa quá rầu, tui có hờn Mẹ tui chiện gì đó đét nhớ dẫy là tui….à mà lúc đó tui khoảng lớp 4, cứ mừ tủi là lớp 4, 11 tuổi lớp năm, đại loại dãy…Ờ dẫy là tui ra ngầu lên thân cây dừa bị đốn nằm chéo xéo trước nhà, cách cửa mặt tiền nhà tui độ 8 mét hay sao ó…giữa chời nắng chang chang tui cứ ngầu đó tự hành xác mình và sy nghĩ chắc Mẹ tui sẽ thấy và xót và nói gì đó, lãm gì đó khiến tui có cảm giác tui là số 1 chở lại. Bởi, cho nên tui cứ ngầu đó, nắng vá chời vá đất, đỉnh đầu đờ mi của tui nóng rang, đứng bóng trưa nên tui thấy cái bóng dưới bàn chân của mình nó dúm 1 nhúm nho nhỏ chẳng ai thương, tui liếc về phía nhà tui coi thử Mẹ tui có thấy hông! Có dồm lén hông! Ai ngờ Bả đi đâu lãm gì đó trong nhà hông biết gì chiện hờn lẫy của tui, chớ mà biết là tui chắc chắn Mẹ tui ra chử tui gì đó rầu biểu tui dzô nhà rửa mặt ăn côm…được dẫy tui cũng mãn nghiện!.
Đầi màe, đâu có được dậy, rầu sao đó tui bỏ cuộc dzô nhà ăn côm, đi ngủ nhỏ nước miếng vào gấu hay sao đó hè hè. Tui chỉ nhớ có dẫy. Dẫy là “hờn “phải hông hẻ? Tui sao quên được chữ “hờn lẫy”, nó gậi nhớ nhìu kỹ thuật đẹp quá mà.
Giờ là đến “phân bì”,
Tui nghi là giờ ít ngừ nói từ này lắm. Tui sy nghĩ chắc phân là phân bua, bì là so bì, dẫy tại sao ngừ ta hông nói là “bua so” mà lại nói “phân bì” hẻ? chả lầi tui đi hay là mún “đá cái dĩnh háng”! Cái này tui giả đò thơ ngây thâu khà khà
Tui nhớ rõ ngày xưa nhà 1 ông cậu tui ở chên núi Nghĩa địa tàu, gọi dẫy bẩi vì xưa hơn nữa chắc là ngừ tàu hay chôn sống chôn chết nhau chên đó. Rầu có nhiều đợt nở rộ ra mấy dụ đào mộ lên lấy vàng của hài cốt, “đơn giản đang giỡn” dẫy thâu chớ hầu nhỏ tui nghe kể dẫy cũng sợ té đái.
Cậu tui đi làm đâu đó ngang qua Tây Sơn Bình Định rồi à mà rầu sao hông biết cứ luôn Mợ tui, 2 ngừ về sống ở cái nhà làm bằng gỗ trên khu Nghĩa địa tàu ó. Cậu tui mê phim lẻ HK nên hay mướn băng về, lấy cái tua băng quay tới quay lui, có lúc đứt mẹ nó mất, hè, đứt là do tui quay, he. Tui mê lên nhà Cậu châi vì tui thích leo lên núi đó vấi lũ xóm núi đi hái sim ăn, cò ke, bắt ếch, đi tắm súi…quá dui, nhớ lại chên đó mùi hoa cỏ đã lắm, tui hay lên đó bắt ốc kịn, ốc kịn chên đó rất bự rất xịn và cứng lại hay đóng màng trắng nên tui mê, kịn thi vấi mấy đứa khác dễ thắng hơn…
Thâu lẹy, nói “lủ khủ lảng khảng” mà chưa nói gì tấi chiện “phân bì”. Thì ầi, bữa nọ cháu của Mợ tui ở dứ quơ lên, dẫy là Cậu tui lo chăm bón cho nó, lảm như nó là cái cây hông bằng, nó là con gái, đen đen quơ quơ. Tóm lại thấy nó tui vẫn sy nghĩ là tui quẫn là số 1 đấu dấi Cậu. Té ra trật lất, ổng lo cho nó ăn đồ ngon dữ dẵn, cho tiền nó nữa thì phải, không đi thơ băng dề cho tui coi nữa. Dẫy là ngiên 1 tấu hôm đó mặt tui, mặt tui, mặt tui…chầi sao khó diễn tả quá, tóm lại tui giận cậu, tui kỡ cho Mẹ tui nghe, Mẹ tui kở cho Cậu nghe thớ là mấy ngừ đó đứng gần nhau chỉ tui cừ rần rật…đâm ra tui giận lẫy tím tái mặt mày. Đã dẫy chưa xong sáng mai tui chọc gà chống bị nó đá 1 đá vào mặt bi giờ vẫn còn cái thẹo nho nhỏ, bữa nào ai nhớ ra hỏi tui chỉ cho coi, mún thấy rõ phải sát con mắt dzô và coi chừng bị tui hun ráng chịu, giờ tui điểu lắm chớ đâu có lành như hầu nhỏ hè hè.
Đó, tui nghĩ đó là từ “phân bì”, biểu sao tui quên được hỏng?
---
Tui giờ có cả kho từ hay lắm, đở mà kở ra hết chắc tấi sáng sang tháng sang tấu sang sáng sang năm ….mà tui đét bao giờ nghĩ được có ngày tui sẽ quyết bài kiểu kở lở thớ này! Nghe con gái quáe!
---
Tại tấu nay tui buồn, tui lỡ làm chị tui buồn thì phải, tui có sức chịu đựng kinh lắm, tui muốn có chiện gì thì đở tui nè, tui buồn giỏi lắm, thà tui chịu đi chớ thấy ngừ thân mình dẫy tui buồn lắm, dẫy mà lý do là tại tui nữa tại tui tự ái, cái con mẹ nó nhắc tấi “tự ái” chắc phải nói tấi sáng mai thâu đở dịp khác…nên tui quyết ra cho đỡ buồn, ăn năn hấu cải gì đó, níu mà chỉ có đọc được chắc cũng hở cái mỏ ra cừ cừ bỏ qua cho tui.
Quới lại, bữa giờ tui đọc blog bé Sami viết hay quá, ẻm viết chân thật, ngôn ngữ rặt SG làm tui đọc phái gơ lun. Nay ẻm châi cái chò magic, cưỡng bức cảm xúc nên quyết định biến mất, qui chời quơ đầi mấy khi da được cháy nắng chời. Thâu kợ, tui giỏi ba cái chò đủi hình bắt bóng lắm, di hình hón ảnh hay lắm nên tui bắt chước ẻm quyết ra kiểu rặt địa phương đở mà khi tui đọc dô tui sẽ có cảm tưởng đang đọc bài của ẻm quyết, thớ là tui đỡ buồn đó mà. Nghe điên hông!
Níu nói về điên tự nhiên thì tui dia-rô điểm
Chớ còn mà nói dề điên giả đò chắc tui mừ phần tuyệt luân.
Thâu nghỉ ngâi hen.
Thâu rầu đọc lại thấy quên quyết về từ “thờ ơ” thâu kợ mẹ nó, ai muốn kợ thêm cha nó thì kợ tốt luôn.
---
Ai không hiểu từ nào xin hỏi tui giải thích nhen.