Hiển thị các bài đăng có nhãn nhớ gì nói nấy. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhớ gì nói nấy. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

dreamweaver


Gary Wright - Dream Weaver 


Trước mặt là tòa nhà khách sạn cổ phối, lối đi vòng cung thông 2 bên dành cho các loại taxi. Một màu vàng cam choáng mắt, từ màu những chậu hoa, bông hoa cho đến màu của những mảng tường vàng càng lên cao càng trắng cam, phản chiếu chói gắt ánh mặt trời trong lòng đêm huyễn hoặc.
Anh hình như đứng im, đôi mắt và trí óc anh đi rong, trái tim anh cảm nhận, một cảm giác vui thú, xa lạ mà như đã từng. Anh tự chủ rằng mình sẽ có một đêm may mắn đây.
Có cảm giác anh đang đi, không ý thức được việc mình có chân hay không anh thấy mơ hồ cảm giác lạc lối, ngã ba này anh không chọn, sao nó lại ở đây, cái ngã ba này đã ở những tình cảnh phải khác cơ, anh không cần thất vọng hoặc hi vọng, rẽ lại con đường cũ, giờ nó đã chuyển khác. Có một trạm dừng xe bus, xe không số, không tài xế, anh thấy những hành khách trang trí, những con người mờ ảo, không giao tiếp với nhau, họ như đang lo lắng cho anh, hình như họ là những anh trong các dạng…
Xe đã chạy từ lúc nào chẳng rõ, anh đã lên xe như thế nào, chẳng hề quan trọng, cổ anh vẫn thẳng, hướng nhìn bất động nhưng anh thấy được cảnh vật hai bên đường khá rõ ràng và tò mò. Bên ngoài đang có bạo động! anh nghĩ, cũng có thể không phải, anh thấy mọi người bên ngoài dường như đang phát điên, họ đánh với nhau, cảnh sát đánh với họ, mọi người đập phá tất cả những gì trên đường….rất hỗn loạn nhưng… êm đềm
Và trên chiếc xe bus anh đi, nó dường như an toàn, bất khả xâm phạm, cũng có thể vì cửa kính nên anh không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, chẳng một ai với theo đập phá chiếc xe. Anh hài lòng, anh hưởng thụ tột cùng những điều khó hiểu không đòi hỏi việc tìm hiểu, nó cứ là nó đang là…anh mỉm cười trong thâm tâm, anh ước điều gì đó chẳng bao giờ kết thúc…
Chiếc xe bus cứ thế đi vào những tiền trạm vô thức, trắng xóa!
ảnh tỉnh dậy trong một hoàn cảnh khác. Đó là giờ ăn trưa trước khi tiết học toán bắt đầu, anh ngờ ngợ ra mình đang học lớp mấy, ngồi cạnh bên trái ăn chung với anh là một bạn gái xinh đẹp, anh chưa nhìn mặt cô ấy bao giờ, hành động của anh tự nhiên như đã thân thiết với cô từ lâu trong quá khứ nhưng anh chưa từng nhìn mặt cô và chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ làm điều đó, cô chỉ đơn giản là một nhân vật chưa hoàn thiện trong mớ sắp đặt vô lối của anh, có những điều anh chưa hoàn thành nhưng anh vẫn hoặc chẳng màng việc tất cả đang là gì miền là nó đang tồn tại
món ăn có ngon không, không rõ! Bất chợt một tên đi ngang qua với tay giựt lấy đĩa thức ăn và ném vào anh cái nhìn thách thức nhưng lẩn trốn, hắn về chỗ ngồi của hắn cách anh dãy bàn giữa, hắn ở dãy bên phải, nhìn toàn cục từ phía sau lưng.
Anh đã ở sau lưng hắn, giáng một cú tát rất mạnh vào đỉnh đầu hắn. Anh thấy đĩa thức ăn vẫn còn nguyên, có lẽ nó chẳng phải là đồ để ăn chăng! Anh đứng cạnh hắn, nhìn xuống đầy những tia lửa hận thù tích tụ, mọi việc dường như có chiều hướng quá đáng, không nhớ đã chửi bới những gì, anh vớ lấy đĩa thức ăn và đập mạnh xuống đầu tên bạn cùng lớp. Chính giây phút này anh mới nhận biết cái đĩa này làm bằng sứ tráng men. Khuôn mặt người bạn chung lớp mà anh vừa tấn công này vẫn vậy, nó vẫn trắng trẻo, vẫn khinh khỉnh và chẳng thèm chấp nhặt điều gì, anh thấy lẫn lộn. Và một cảm giác sợ hãi bị trừng phạt bởi người thầy dạy toán sắp tới xâm chiếm lấy anh

anh tự giác đứng ở góc cuối lớp đón chờ hình phạt. Gương mặt người thầy quá đỗi thân thuộc, anh nhớ rõ gương mặt này và tên của gương mặt đó. Thầy bắt anh và tên kia đứng lên bảng và viết ba mẹ làm gì? Anh để ý thấy tên kia viết đã rất nhiều, hắn hình như ghi ra cả những công thức, những đồ thị hình sin, hắn là đứa học toán khá chắc, và ở hắn chẳng có cảm giác gì là một đứa học trò đang chịu phạt…còn anh, anh nôn nao, đắng đo, anh thấy hình phạt này thật thâm độc, người thầy này đã đưa anh và một trạng thái tâm lý đấu tranh giữa việc nói lên sự thật hay không, anh bứt rứt và phần bảng trước mặt anh vẫn trống trơn, cuối cùng anh mỉm một nụ cười rất hiểm ác, anh đáp “ba mẹ em bán những món đặc sản!”

Người thầy cười phá lên những âm thinh lặng!
Anh thấy mình là kẻ chiến thắng!
Anh đang đứng trước những món ăn đặc sản lạ lùng, ngon lành và mời gọi trong gian hàng của gia đình. Và toàn bộ những người khách trong quán giờ đây, anh nhận ra chính là những hành khách trên chuyến xe bus đó, có cả người thầy, có cả cô bạn gái xinh đẹp, có cả tên bạn chung lớp khinh khỉnh kia. Tất cả bọn họ rạng rỡ trên gương mặt những niềm hoan hỉ, gương mặt ai cũng rõ ràng….
Và anh có cảm giác bản thân như bị một lực hút vô hình, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ kéo anh lùi dần về phía sau, về những khoảng đêm đen nhất, tấm màn nhung đỏ cao tận trời  dần dần khép lại từ hai bên!
Anh không thấy rõ gương mặt của ba mẹ, anh đau đớn duy nhất điều đó. Và anh nhắm mắt mãi mãi, mãi mãi, anh muốn quay về...

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Tri li mưa ri, thò bàn chân vào dòng xi x kêu lp đp thy tinh khôi c tâm thân. Tri mưa chy chân trn đu xanh dc con đường cng vi chúng bn là vui nht, mun vào cng chơi quá mà chc không được phép. Mi ln vào my cơ quan nhà nước là ký c tui thơ sng dy, li qui cái thi còn tp th bnh vin nơi m làm. Nhng dãy nhà cũ kì, tường quét vôi, ngói thm, l lam con thoi tri st, vết nt n, đường vết bò c sên, mùi mc lnh…tht nh quá…gi nói sâu trong mình luôn đ dành mt tình cm rt đp cho “cơ quan nhà nước” ư? Nghe kì cc quá. Ch biết là nhng xúc cm mê tơi nht, đp đ nht bây gi đu làm t nhng hoài nim và lâu lâu có cm giác mình là người ca thiên c b sót li vy…. mun được đem v quá nhng đng thn thông.
Nh tiếng kng, mi khi có tiếng kng là m li gi biu dy đi hc, ôi u oi, cái ngày mà cơ quan m gii th chính mình vi my đa cũng trong khu tp th đã bưng cái kng này đi bán nhôm nha, hê hê, ri ti ti my đa li chun b nào cà lê, búa, đèn pin, bao xi măng…đ đến ti là đt nhp dãy nhà đ trng đ bè vn trm my cái ruminê bng đng khi nng trch gì chng biết đem bán ly tin chơi đin t, nghĩ li thy làm chuyn gì cũng vy, c trong đêm ti mà còn lén lút na là đu vui cc kì, vui cc kì, vui mà…
Nh bài Mùa thu lá bay do Kim Anh hát mà m hay m, đôi mt m h thu bun váng ướt, m mi khi nm  là mt li xa xăm trên trn nhà, tay m gy vt ngang hn trán… nh ba ngà ngà vô là Túy ca..thà rót cho ta trăm nghìn ly rượu đc, vâng đ con đi mua ba à, bi gi ba sai là con đi mua lin không như hi đó đâu…mà sao ba hát hay quá, phong lưu quá…m thì không ưa bào con ba mày ch gii “đn ca sáo thi”….m lãng mn lm, hn hu lm, nhưng con biết hi y con chưa “hiu”, con “ch biết” là vn liếng là cái kh thì doanh thu là s hn hc…
Nh cái trn thng l ch ca nhà bếp bnh vin, c mi khi tri khô ráo là nng li xuyên qua trn chiếu xung nn xi măng thành hình nhng qu trng gà nóng hi hehe, hay đưa tay hng trng và đùa vi bn “tao xí được trng gà nè”, nhà bếp phía sau là c 1 phòng đ tru làm nguyên liu đt, năm mười hay vào đây trn lm...
trời hình như muốn tạnh, tự dưng không muốn nhớ nữa vì thấy buồn buồn sao ấy, dành chút tinh thần tối đi chơi chớ he he