Hiển thị các bài đăng có nhãn tình bạn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình bạn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

và những cái chết
---
Anh đưa thưa tay phải giữ mái tóc, tay trái đỡ gương mặt nhàu muộn, thân người gầy guộc chợt gập lại đau khổ. Ánh đèn trắng vàng vọt hắt vào anh đổ thành những vệt bóng dài, gãy khúc, chết chóc và lặng thinh. A đứng xiêu đổ, hút hết bóng tối chung quanh, anh cảm như mình vừa nuốt một nỗi bất hạnh không thể nào trôi xuôi, trái tim anh thêm lần hút lại. Đó là áp suất của nỗi niềm mất mát.
“ Alo, Dương, thằng Thọ chết rồi, cho tao số của nó đặng gọi coi sao…”
Nghe giọng nói người bạn có âm cảnh vỡ vụn, anh bàng hoàng bán tín bán nghi, anh nhắn tin cho bạn số di động mà anh hay liên lạc với Thọ đôi lần.
lần mở tivi, tai anh oang oang những lời thoại bộ phim truyền hình Việt nào đó, anh cám cảnh, trí óc anh quanh co một nỗi bất an nguy trọng. A cắm dây mạng, vào FB anh đọc được những lời khóc than và có tin về việc viếng xác sáng nay. Vậy là một thằng bạn đã mất, anh làm cuộc gọi, bạn anh vỡ phổi và lìa cánh tay thành ba khúc, bàn tay không trọn vẹn năm ngón…mặt và phần còn lại tuy xây xát nhưng vẫn nguyên vẹn.
…và ai đó vẫn được nhìn lần cuối gương mặt người mình yêu thương….
Tên đầy đủ là Nguyễn Hữu Thọ, quê quán Nghệ An, năm nay 27 tuổi, trọ khu Thăng Long, Tân Bình cách khu Hoàng Hoa Thám anh ở 5 phút xe máy.
“Nó đã chết khi còn quá trẻ, chưa nguyên vẹn một mối tình nào”
---
Lớp ĐH của anh có độ tuổi trung bình khá cao, anh chơi và gọi mày tao với nhiều thằng bạn mà tuổi có đứa hơn anh đến mười.
Cùng nhậu mấy lần, cùng bênh vực nhau khi xích mích với người ngoài, hút cùng nhau đến tàn điếu thuốc, nhìn nhau ái ngại khi có đứa đập ly rượu bạn bè, cùng đi bus, cùng nói về những cô gái, cùng than vãn về học hành và tương lai…anh nhớ lại những ngày học quân sự, những tiếng chửi của bạn khi đánh bài, gương mặt đỏ dại của bạn vì đô yếu, lời thách rượu của bạn “này uống mày, thằng bàu đá”…
Anh còn nhớ bạn mình có lần mua 1 điếu Jet năm ngàn vì 2 giờ sáng chẳng bói đâu ra nên có đứa giấu thuốc đặng bán khuya kiếm tiền quỹ cà phê cà pháo…
Anh nhớ những lần gặp nhau tình cờ nơi quán vịt lộn khu chợ gần nhà, cười chào nói dăm ba câu…
Anh nhớ có lần bạn ngang nhà gọi cà phê, anh đi xa, a bảo khất
Anh nhớ rất nhiều, nhớ cuộc gọi cuối cùng cách chừng tháng trước, anh gọi nhầm sang số bạn, nói chuyện hẹn cà phê thì bỗng dưng tắt đột ngột, là do hết tiền cước. Đó là dấu hiệu, nhớ và nhìn nhận lại, anh ngậm ngùi thừa nhận rằng cuộc sống luôn cho ta những dấu hiệu trong đó có những dấu hiệu báo về sự mất mát.
---
Con đường khuya như lạnh lẽo hơn thường ngày, anh nghe thật rõ tiếng thở của mình. Bước từng bước não nề, anh rẽ vào khu chợ, nhìn hàng quán ăn quen thuộc, nay đã là khứ cảnh sầu muộn, nới đó anh và bạn đã gặp, đã vồn vã vì mấy năm mất liên lạc. Anh thấy mình đã nhiều hờ hững. Anh nghĩ “hờ hững phải chăng là tội ác lớn nhất của con người”
Cũng chẳng thay đổi được gì, anh mua thuốc, ngồi bệt xuống vỉa hè vắng lặng, lao xao những cơn gió khuya an ủi. Anh đốt 2 điếu Jet, một cho bạn một cho mình và trong cuộc đời mình chưa bao giờ anh hút chỉ một điếu thuốc mà khó nhọc đến như vậy…
 ---

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

mụ mị



bài hát dẫn đường mê của JG đến với Shirley Horn là bản The man you were, có lẽ nằm trong 1 hợp tuyển Hi-end nào đó không nhớ
JG còn nhớ cái lần về thăm quê bạn ở Ngãi Giao thuộc Bà Rịa
có buổi sáng ấy, ở vùng quê đó, mới tầm hơn 5 giờ đã sáng chiếu những tia nắng bỡn trên cái ngái ngủ rồi, gà chó gáy kêu vừa lạ vừa xa, thấy vui và yên trí là những ngày nghỉ và lang bạt còn dài…
dụi mắt tỉnh dậy thấy 1 bên tai nghe rơi ra và vẫn ve vang bản The man you were này
chà, ra là JG đã nghe nó suốt cả đêm cho tới khi thiếp ngủ đi đấy
màn đêm vùng quê yên ắng lắm, 
cái im lặng của nó như thành khối hình đầy áp lực vậy, chằng chịt những mạng nhện đầy màu sắc li ti khi khép mắt
mỗi lần vậy là âm thanh của tĩnh lặng lại u u u trong đầu
nếu mà không nghe nhạc thì khó lòng mà ngủ được
vâng, là bản này đây, mời click link để hưởng :^)
The man you were - Shirley Horn
…. Nghe bản này thấy sao mà cô đơn lắm
Thời điểm mê bài này không chịu thương ai hết, cô đơn cũng phải
Nhưng JG lại nghĩ khác, nghĩ rằng cô đơn là khi đã đi đến điểm cuối của những vòng tròn, hoài niệm rõ điểm khởi đầu mà không thấy người mình thương còn đồng hành bên cạnh

---
Biết nói sao giờ
Tình yêu dù thế nào đi chăng nữa vẫn là beautiful
Mới tiếp thêm chiêu nữa của vocal này nhé
thực sự sâu lắng đấy, có khiến ai đó chảy nước ứa không nhỉ :^)
But Beautiful - Shirley Horn

Love is funny, or it's sad,
Love is quiet, or it's mad.
It's a good thing, or it's bad,
But beautiful...


Beautiful to take a chance
And if you fall, you fall,
And I'm thinking,
I wouldn't mind at all.


Love is tearful, or it's gay,
Love is a problem, or it's play.
It's a heartache either way,
But beautiful...


And I'm thinking, if you were mine,
I'd never let you go.
And that would be but beautiful,
I know.


~interlude~


And I'm thinking, if you were mine,
I'd never let you go.
And that would be but beautiful,
That would be but beautiful...
I know.

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Dành cho 3 anh lớn của box Jazz (tapchiamnhac.net) - Let Jazz heal our soul


...................................................................................................................... . . . .....
Sáng mưa và em ngồi nơi góc phòng nghe lại những bản Jazz của 4 chúng ta, hồi tưởng lại 1 thời đã xa, những đêm và những sáng chìm trong men Jazz, anh Non ạ . Trong những bản anh share, em thích nhất là Fragrance of Dark Coffee và Dying in time. Em thích cảm giác hoài niệm nhẹ dịu này, em nghĩ em không có gì phải hối tiếc về quãng thời gian rất đẹp ấy. Cho dù 4 chúng ta là ai, đến từ đâu, đã, đang và sẽ làm những gì, ít nhất tâm hồn chúng ta đã từng chạm vào nhau và hòa quyện vào 1 thời điểm nào đó. Vậy đủ "tuyệt" rồi.

Em nhớ anh Js - sự quan tâm , chăm chút của a ấy cho những tâm sự lan man, vớ vẩn mà em thường viết chảy tràn mỗi đêm. Nhớ những bản Jazz nhẹ nhàng, mênh mang, nhớ mùa mưa- mùa Jazz của anh ấy. Nhớ nhất là bản Twilight của Dan Gibson, bản Jazz đầu tiên em nghe khi bước vào tapchiamnhac.net. Nhớ rất nhiều...

Em nhớ anh Non - nhớ những đêm chúng ta nói chuyện đến tận sáng, nhớ cá tính, ngôn ngữ khó lẫn lộn, nhớ những bản Jazz anh post toát lên cả con người anh, nhớ cả những kịch bản ngắn của anh. Sẽ nhớ lắm....

Em nhớ anh Luanda- nhớ sự nhiệt tình, chân thật , nhớ những bản Jazz anh ấy dành tặng em khi em đi biển, khi em nằm bệnh...... Nhớ rượu sữa voi ( em nhất định sẽ vào Sài Gòn để lấy) . Nhớ sao cho vừa....

Em nhớ chính em- nhớ những say mê, nhiệt thành, cả những ngốc nghếch, khờ dại. Nhớ con người thèm được sẻ chia tâm hồn , sẻ chia cuộc sống. Nhớ những ngày không toan tính, những ngày phiêu lãng trong thơ và nhạc. Nhớ đến cả kiếp sau........

(bài viết của em Lynk - thành viên nữ duy nhất, em cưng của cả box - 18/06/2011)